Cặp Đôi Xui Xẻo - Chương 09
"Chúng ta như thế có phải... có phải rất kì hay không?" Trên đường đến siêu thị tươi sống, Giang Dục Phương vừa hơi xấu hổ lại bất an mà hỏi tên đàn ông bên cạnh.
"Kì?" Ngẩn ra một chút, mặt Trình Khải đầy vẻ bực bội mà hỏi lại: "Kì cái gì?"
"Yêu nhau nơi công sở hình như... không tốt lắm!" Vuốt mũi, cô hơi lo quan hệ của hai người sẽ làm bốn người kia cảm thấy kì cục. "Có phải ở công ty chúng ta nên bảo trì khoảng cách một chút không?"
"Không cần!" Rất ăn ý, Trình Khải lập tức hiểu rõ sự lo lắng của cô, sau đó vung tay một cái, cười nói: "Mấy tên đó đang thưởng thức nhật kí yêu đương của cặp đôi xui xẻo, rất vui vẻ!" Hắn quá hiểu mấy người đó mà.
Cư nhiên đem diễn biến tình cảm của hai người họ xem thành nhật kí yêu đương của cặp đôi xui xẻo, đúng là... quá chính xác!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Dở khóc dở cười, Giang Dục Phương hoàn toàn không biết nói gì, nhưng nếu hắn đã nói bốn tên kia rất vui vẻ, vậy thì... hi sinh bản thân, để cho bọn họ tiếp tục vui vẻ đi!
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nở nụ cười, cùng hắn tay nắm tay, cười cười nói nói, từ từ đi bộ đến siêu thị.
Cứ đi mãi đi mãi, bỗng nhiên phía trước hiện ra một cái bóng đen, khiến hai người lập tức biến sắc...
"Là con chó đen đó!" Không hẹn mà cùng kêu lên hoảng hốt, sau đó nhanh chóng nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều rất kinh hoàng.
"Cứ coi như là không thấy nó, từ từ xoay người chạy sao?" Nhỏ giọng hỏi, Giang Dục Phương cười rất thê thảm.
"E rằng... Không kịp nữa rồi!" Vẻ mặt cứng ngắc, Trình Khải sầu não bổ sung: "Nó nhìn thấy chúng ta rồi, hơn nữa còn xông tới!"
"Woa... Sao anh không nói sớm!" Thét lên, xoay người muốn chạy.
"Nó vừa xông tới thì anh đã nói liền!" Hét lên, cũng cất bước chạy như điên.
"Gâu gâu gâu..." Anh chó đen gặp được kẻ thù cũ, quả nhiên là mắt long lên, sủa như sấm gầm mà xông thẳng tới.
"Woa... Sao mỗi lần thấy chúng ta là nó lại xông tới chứ?" Vừa chạy trối chết vừa kêu lên thảm thiết, Giang Dục Phương sắp khóc ra.
"Kì?" Ngẩn ra một chút, mặt Trình Khải đầy vẻ bực bội mà hỏi lại: "Kì cái gì?"
"Yêu nhau nơi công sở hình như... không tốt lắm!" Vuốt mũi, cô hơi lo quan hệ của hai người sẽ làm bốn người kia cảm thấy kì cục. "Có phải ở công ty chúng ta nên bảo trì khoảng cách một chút không?"
"Không cần!" Rất ăn ý, Trình Khải lập tức hiểu rõ sự lo lắng của cô, sau đó vung tay một cái, cười nói: "Mấy tên đó đang thưởng thức nhật kí yêu đương của cặp đôi xui xẻo, rất vui vẻ!" Hắn quá hiểu mấy người đó mà.
Cư nhiên đem diễn biến tình cảm của hai người họ xem thành nhật kí yêu đương của cặp đôi xui xẻo, đúng là... quá chính xác!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Dở khóc dở cười, Giang Dục Phương hoàn toàn không biết nói gì, nhưng nếu hắn đã nói bốn tên kia rất vui vẻ, vậy thì... hi sinh bản thân, để cho bọn họ tiếp tục vui vẻ đi!
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nở nụ cười, cùng hắn tay nắm tay, cười cười nói nói, từ từ đi bộ đến siêu thị.
Cứ đi mãi đi mãi, bỗng nhiên phía trước hiện ra một cái bóng đen, khiến hai người lập tức biến sắc...
"Là con chó đen đó!" Không hẹn mà cùng kêu lên hoảng hốt, sau đó nhanh chóng nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều rất kinh hoàng.
"Cứ coi như là không thấy nó, từ từ xoay người chạy sao?" Nhỏ giọng hỏi, Giang Dục Phương cười rất thê thảm.
"E rằng... Không kịp nữa rồi!" Vẻ mặt cứng ngắc, Trình Khải sầu não bổ sung: "Nó nhìn thấy chúng ta rồi, hơn nữa còn xông tới!"
"Woa... Sao anh không nói sớm!" Thét lên, xoay người muốn chạy.
"Nó vừa xông tới thì anh đã nói liền!" Hét lên, cũng cất bước chạy như điên.
"Gâu gâu gâu..." Anh chó đen gặp được kẻ thù cũ, quả nhiên là mắt long lên, sủa như sấm gầm mà xông thẳng tới.
"Woa... Sao mỗi lần thấy chúng ta là nó lại xông tới chứ?" Vừa chạy trối chết vừa kêu lên thảm thiết, Giang Dục Phương sắp khóc ra.
"Vậy nên hỏi chính em!" Cũng chạy hết sức khổ sở, Trình Khải rống lên hỏi lại, ban đầu là do cô đi chọc nó mà!
"Em chỉ không cẩn thận giẫm phải đuôi nó một cái mà thôi, có cần ghi hận thế không?"
"Nó ghi hận thế đó, em để nó cắn một cái báo thù là được rồi!”
"Đây là lời một người bạn trai nên nói sao? Bạn gái gặp chuyện, thân là bạn trai thì nên đứng ra chống đỡ chứ!" Bi phẫn mà lên án.
"Em chưa nghe qua câu danh ngôn muôn đời \\\'vợ chồng là chim cùng rừng, có nạn thì tự bay đi\\\' sao?" Cũng rất bi phẫn, hắn hét trở lại.
"Hu hu... Sao anh có thể vô tình vô nghĩa thế chứ..."
"Vừa rồi em muốn đẩy anh tới chắn tai nạn thì có tình có nghĩa sao..."
Trong quá trình chạy nạn đến tè ra quần, hai người con không quên kkua môi múa mép mà đấu với nhau. Chỉ có điều cùng với tiếng chó rượt càng ngày càng gần thì sắc mặt của hai người cũng càng ngày càng kinh hoàng trắng bệch, sau đó cũng không có tâm trạng nào mà đấu võ mồm nữa.
"Gâu gâu gâu gâu gâu..." Rượt đến chỉ còn một mét, anh chó đen sủa càng dữ dội, hưng phấn mà nhe răng trợn mắt, nhún người chồm tới...
"Cẩn thận..." Mắt thấy động tác vồ tới của anh chó đen, Trình Khải kinh hoàng hét lên một tiếng, không nói một lời mà ôm chầm lấy Giang Dục Phương đang chạy trốn kia.
"A..."
"Á..."
Tiếng hét lên vì giật mình cùng tiếng kêu thảm vì đau đớn đồng thời vang lên, cuộc chiến rượt đuổi giữa chó và người đã phân thắng bại trong chốc lát... Tinh anh của vạn vật, thua rồi; anh chó đen gặm được "chân giò hun khói Kim Hoa", thắng rồi!
"Á... Mẹ mày, dám cắn tao!" Ôm bạn gái vừa cứu được trong giây phút chỉ mành treo chuông, Trình Khải nhìn con chó đang cắn chân mình không buông, nhất thời tức sùi bọt mép, tự nhiên sinh ra lòng can đảm, dùng khí thế sấm vang chớp giật giơ chân phải đạp mạnh vào đầu con chó theo bản năng.
Chợt nghe thấy một tiếng "ẳng" thảm thiết kêu lên, con chó đau đến nỗi há miệng buông tha cho miếng "chân giò hun khói", rốt cuộc ý thức được tên đàn ông trước mắt cũng không phải dễ ức hiếp, lập tức cụp đuôi chó, quay đầu chạy đi một mạch, trong nháy mắt đã không thấy tăm tích.
Sự thay đổi trong chớp mắt làm cho cô gái được bạn trai ôm lấy, thoát khỏi miệng chó trong nháy mắt choáng váng, cuối cùng ngẩn người mà nhìn bạn trai không bỏ chạy khi có nạn, lại rất "có tình có nghĩa" một cách sùng bái...
"Anh thật lợi hại!" Ô hô... Cuối cùng thì hắn cũng rất đáng tin cậy!
"Anh cũng không ngờ mình lại lợi hại đến thế..." Miệng run rẩy, Trình Khải lẩm bẩm rồi buông cô ra, ánh mắt tự động chuyển đến "chân giò hun khói" đang đau đến mức muốn rơi nước mắt. Chỉ thấy quần rách, máu chảy, hắn cảm thấy cực kỳ bi ai. "Nhưng lợi hại thì có ích gì? Không phải vẫn bị cắn sao?"
Tầm mắt cô cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống cái chân rơi vào miệng chó, Giang Dục Phương không biết nói gì một hồi, cuối cùng cũng chua xót mà mở miệng...
"Anh nên để em cắt anh một nhát!" Đã nói hắn có tai nạn thấy máu mà! Đầu ngón tay bị cắt một vết nhỏ vẫn hơn bị chó cắn chứ!
"Anh vì cứu em nên mới thế, em còn không biết xấu hổ mà nói những lời châm chọc này?" Không dám tin mà nhìn cô, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ bi phẫn.
"Em đau lòng, được không?" Lầm bầm kêu oan, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Thế còn được!" Hài lòng nói nhỏ, lòng Trình Khải có chút ấm áp, cảm thấy mình bị cắn một miếng cũng coi như đáng giá.
"Đi thôi! Mau đến bác sĩ băng bó vết thương, chích thuốc ngừa chó dại, đỡ phải bị dại lây." Thấy trên chân hắn có vết máu loang lổ vô cùng thê thảm, Giang Dục Phương thật sự lo lắng khôn nguôi, lập tức vội vã thúc giục.
"Ai... Người mà đã xui thì trồng bầu cũng ra dưa leo!" Ai oán mà than thở, cà nhắc cà nhắc mà bị đẩy đi.
"Cũng không phải bây giờ mới xui, có thể cả đời chúng ta phải trồng bầu thôi!" Mặc dù oán thán nhưng lại rất tự hiểu lấy mình.
"Ô hô... Cuộc đời thật đáng buồn..." Che mặt khóc lóc
Vì thế, hai người xui xẻo kia đánh mất mục tiêu đi siêu thị tươi sống mua thức ăn mà than ngắn thở đài rồi dìu nhau đi về phía bệnh viện.
………….óóó………...
Một ngày không lâu sau đó, khi vết thương bị chó cắn của anh chàng xui xẻo đã khỏi hẳn, tập đoàn đầu tư lại mua bán cổ phiếu, kiếm được một số tiền lớn thì trong phòng làm việc lập tức diễn ra tiết mục "truy sát" đáng sợ!
"Cắt!" Vẻ mặt hung ác như kẻ giết người biến thái, cô gái cầm một con dao gọt trái cây tiến lên từng bước.
"Anh không muốn!" Chàng trai mắt ngấn nước, vẻ mặt kinh hãi mà liên tục thối lui.
"Cắt!" Tiếp tục áp sát.
"Đừng mà..." Lắc đầu hét lên thê thảm.
"Lẽ nào anh muốn bị chó cắn sao?" Quơ quơ con dao trong tay, Giang Dục Phương thở hổn hển mà hét to: "Chỉ cắt một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của anh thôi, nặn ra hai ba giọt máu là có thể qua được tai nạn thấy máu kia, thế có gì không tốt?"
"Thân thể tóc tai là của cha mẹ ban cho, sao em có thể bảo anh \\\'tự hại chính mình\\\' chứ? Đây là bất hiếu, bất hiếu đó!" Đánh chết cũng không chịu tự nhiên lại bị nỗi đau da thịt khi bị dao cắt, Trình Khải nói có sách mách có chứng mà tích cực kháng cự.
"Tóm lại còn tốt hơn là bị chó cắn, bị xe đụng...!" Tên này đang khăng khăng thứ gì chứ? Chỉ là cắt một vết nhỏ mà thôi, có cần đáng sợ giống như là mổ gan mổ bụng không?
"Anh tin rằng chỉ cần anh cẩn thận một chút là nhất định có thể tránh được!" Cô gái này đang nghĩ gì chứ? Không có việc gì còn phải bị cô cắt một nhát, không thấy máu cũng thành thấy máu rồi!
"Giấc mơ và hiện thực luôn cách rất xa!" Chỉ ra sự thật một cách vô tình.
"Có ước mơ đẹp thì mới có hy vọng!" Rất khăng khăng là con người vì có giấc mộng mà trở nên vĩ đại hơn.
"Anh thật rề ra!" Giang Dục Phương không kiên nhẫn nữa.
"Em mới độc ác tàn nhẫn!" Cuối cùng Trình Khải đã biết thế nào gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Em cảnh cáo anh, em không có nhẫn nại nữa rồi!" Nheo mắt uy hiếp.
"Không nhẫn nại thì sao? Truy sát anh chắc?" Không biết sống chết mà chế nhạo.
"Được lắm! Đây là anh tự tìm đó, đừng trách em độc ác!" Nói xong, cô giơ dao đuổi tới.
"Woa... Em làm thật sao..." Kêu lên kinh hãi, quay người chạy trốn.
"Đừng chạy! Đứng lại..."
"Anh cũng không phải thằng ngốc..."
Thoáng chốc, trong phòng làm việc lại nổi lên một cuộc truy sát đầy máu me chết chóc. Tiếng la ó, kêu gào không ngừng vang lên. Thấy thế, bốn tên còn lại vội vã chạy đến mảnh đất an toàn trong góc để tránh cho gặp phải tai bay vạ gió. Đồng thời, cuộc thảo luận mang tiếng cười nhạo cũng được triển khai sôi nổi...
"Đây gọi là cái gì?" Buồn cười mà hỏi.
"Mưu sát chồng!" Trả lời.
"Đây không phải là \\\'mưu\\\' mà là đường đường chính chính!" Một câu nói trúng phóc chỗ sai.
"Phụ nữ mà hung lên thì thật đáng sợ!" Kết luận.
Kết luận vừa đưa ra, bốn người không khỏi "rùng mình", không hẹn mà cùng lấy tay chà xát da gà tự nhiên nổi lên, đang muốn mở miệng tiếp thì...
Rầm!
Một tiếng vang dữ dội đã thu hút ánh mắt của bốn người, đợi khi nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì mọi người hoàn toàn trợn mắt.
"Má ơi..." Lời mắng rất thê lương chợt vang lên, Trình Khải cực kỳ khốn khổ mà ôm lấy trán, đau đến nỗi ngồi bịch xuống trước cửa kính.
"Đáng ghét!" Phát ra tiếng tức cười, bước chân truy sát của Giang Dục Phương bỗng dừng lại, vội vã giấu cái tay đang cầm dao ra sau lưng, chột dạ mà vội vàng làm rõ: "Không liên quan tới em, là anh không cẩn thận mà đụng vào thôi!"
Đã đau đến mức không nghe rõ người bên cạnh nói gì, đợi đến khhi nỗi đau kịch liệt ban đầu dần chuyển thành cơn đau nhè nhẹ, Trình Khải mới từ từ buông tay, chỉ thấy vì bị va chạm mạnh mà trán không chỉ sưng lên ứ máu một cục, lại rách da thấy máu.
"Thế này... Không cần cắt nữa chứ? Ngước mắt nhìn cô một cách ai oán, vẻ mặt hắn bi phẫn. Hu hu... Trốn cũng trốn không xong, thật có xui đến mức này sao?
"Sớm biết như thế thì để em cắt một cái là được rồi, hà tất phải làm cho nghiêm trọng đến thế!" Đối với số xui kì lạ như là bị nguyền rủa của hắn, Giang Dục Phương cũng không nhịn được mà lắc đầu than thở.
Cô còn không biết thẹn mà nói thế?
Trình Khải quả thật không biết làm sao, chỉ có thể ngồi tại chỗ mà ôm gối khóc lóc. Còn bốn tên đang đứng xem náo nhiệt kia thì lại hoàn toàn lâm vào oán thán.
Ai... Nếu đã xui thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!
………….óóó………...
Một năm rưỡi sau, cuối cùng thì hai kẻ xui xẻo kia cũng chính thức ở bên nhau.
Đúng vậy, hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, nhưng vận xui vẫn bám chặt lấy họ.
Trong giáo đường, bạn bè người thân đã ngồi hai bên chờ làm lễ nhưng thời gian càng tới gần mà lại chưa thấy bóng dáng cô dâu chú rể đâu. Rốt cuộc khiến cho khách khứa chờ lâu, không nhịn được mà bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Mà bốn tên phù rể phía đàng trai lại nói thế này...
"Lẽ nào không khí vui mừng không chống được vận xui, hôm nay hai người bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Rất có thể! Đừng quên tai nạn thấy máu của lão đại linh nghiệm thế nào. Hai ngày trước mới thu vào hơn 20 triệu, e rằng hôm nay lão đại không may rồi..."
"Ngày kết hôn mà còn thấy máu thì đúng là quá bi thảm rồi..."
"Nếu nhìn bằng một góc độ khác thì cái đó cũng có thể gọi là thấy "đỏ", rất may mắn mà..."
Đàng trai bàn luận một cách sôi nổi, mà bạn bè nhà gái cũng nhỏ giọng thì thào...
"Dục Phương sẽ không xui thế chứ, ngay cả ngày kết hôn cũng xảy ra chuyện sao?" Bạn thân không khỏi lo lắng.
"Khó nói lắm! Chị gái anh xui từ nhỏ tới lớn, nếu hôm nay mà không xui xẻo thì thật không hợp với phong cách thường ngày của chị ấy." Thằng em Quái Già mở miệng cười lạnh nghe có vẻ rất chua, không có chút tình chị em.
"Sao cậu lại xấu thế chứ? Dục Phương là chị của cậu đó!" Giận dữ mà nhìn.
"Ai bảo chị ấy giành kết hôn trước chúng ta, anh nhìn thấy rất khó chịu!"
"Tôi cũng chưa nhận lời sẽ gả cho cậu."
"Chính vì thế mà anh mới ghen tỵ vì chị ấy kết hôn!"
"Đồ điên! Tôi không thèm để ý đến cậu."
"Em nói đi, khi nào thì em mới chịu gả cho anh?"
"Sau này nói! Sau này rồi nói..."
Trong giáo đường, bạn bè người thân còn đang xì xầm to nhỏ. Ngoài giáo đường, trên vỉa hè cách đó khoảng 500 mét lại thấy một đôi cô dâu chú rể mặc lễ phục mà chạy như điên, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt...
"Tại sao chứ? Tại sao xe hoa của chúng ta lại chết máy giữa đường chứ..." Cô dâu một tay xách giày cao gót, một tay túm làn váy dài trắng rất vương tay vướng chân kia, thở hổn hển, vừa chạy vừa lên án, suýt nữa là chảy nước mắt.
Hu hu... Không có ai xui đến thế nữa!
"Chết máy giữa đường có là gì! Rõ ràng chỉ còn lại mấy trăm mét, nghĩ là chạy tới đó là được, thế nhưng tại sao trên đoạn đường ngắn như vậy mà cũng có chó mai phục..." Trong khi chạy trối chết, chú rể cũng không quên ngửa mặt lên trời mà hét, biểu đạt sự phẫn nộ trong lòng, thiếu chút nữa là chết mất.
"Gâu gâu gâu..." Tiếng chó sủa dữ dội liên tục vang lên từ phía sau, anh chó đen mai phục đã lâu, chỉ để báo lại "thù giẫm đạp" kia.
"Á... Nó sắp đuổi tới nơi rồi..."
"Á... Anh cũng không muốn làm một chú rể gặp phải tai nạn thấy máu đâu..."
"Gâu gâu gâu..."
Trên vỉa hè, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chó sủa dữ dội cùng đan vào nhau, cuộc chiến rượt đuổi giữa một con chó hoang và một đôi cô dâu chú rể đang diễn ra rất kịch liệt...
Kết thúc
"Ba! mẹ..." Trong công viên nhỏ, một cô nhóc khoảng bốn tuổi rất dễ thương đang chập chững bước đôi chân ngắn mũm mĩm của nó, tay cầm một tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, cực kì sung sướng mà quơ quơ nó và chạy về phía ba mẹ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Ôm lấy đứa con gái đáng yêu đang nhào tới, cô gái cúi đầu nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn mập mạp của con mình, ngay chỗ trán tự nhiên có thêm một vết trầy xước nho nhỏ đang chảy máu, trong lòng lập tức cả kinh...
"Con gái, sao con lại bị thương thế?" Vội vã hỏi, cực kì đau lòng mà lấy khăn giấy ra lau vết máu cho con mình.
"Đúng vậy! Ai ăn hiếp con? Nói cho ba biết, ba giúp con đánh kẻ xấu!" Tưởng rằng cục cưng của mình bị ức hiếp, người đàn ông tức giận mà hét lên.
Đáng ghét! Ai dám ăn hiếp con gái hắn thì hắn sẽ băm người đó ra cho chó ăn!
"Ba ơi, không có ai ăn hiếp con hết!" Nhe đôi má mịn màng như quả táo ra, con nhóc ngoan ngoãn tự thú. "Là do con vừa bị té ngã!"
"Sao lại bị té ngã? Con phải cẩn thận chứ!" Cô gái khẽ trách nhưng trên mặt lại rất đau xót.
"Bởi vì con muốn nhặt tiền mà, cho nên mới bị té!" Đắc ý mà giơ tay lên, cười rạng rỡ như hoa. "Tiền nè! Con nhặt được tiền nha!"
Có thể mua được rất nhiều kẹo đó!
Lúc này, rốt cuộc nhìn rõ trong tay con mình là tờ tiền lớn một ngàn tệ, người mẹ lập tức choáng váng, hết sức kinh hãi mà từ từ quay đầu nhìn người cha, mà hắn cũng đầy vẻ kích động mà nhìn cô...
"Lần trước con bé nhặt được tiền thì hình như chân cũng bị thương..." Cười gượng gạo, cô gái nhớ tới chi tiết mà trước đây không có chú ý.
"Lần trước nữa khi nhặt được tiền thì không biết sao nó bị té đến mặt mũi bầm dập..." Vẻ mặt ảm đạm, hắn chen vào bổ sung.
Á... Không phải chứ?
Dường như ý thức được chuyện gì, hai vợ chồng không biết nói gì, chỉ có lệ ngàn hàng...
Ô hô... Số xui cũng sẽ di truyền sao chứ?
Thế, thế... thế này thì đúng là quá bi thảm rồi!
TOÀN VĂN HOÀN
* * *
[1] Hỏa nhãn kim tinh: mắt của Tôn Ngộ Không sau khi bị nung trong lò bát quái, ý chỉ đôi mắt rực lửa.
[2] Thần toán: bói toán như thần
[3] Bản thân Trư Bát Giới là người, thế nhưng lại mang một cái mặt lợn, khi soi gương hắn chỉ nhìn thấy mặt hắn như thế, thấy thế nào cũng không giống người. Cho nên mới có câu nói đó.
Nghĩa bóng: Khi người ta dàn xếp hòa giải mâu thuẫn cho hai bên nhưng phương thức không thỏa đáng, trước sau đều không được lòng ai hết.
[4] Thế hệ thứ hai: chỉ đời tiếp theo, ý nói là thằng con trai
[5] Bà Quỳnh: tức là bà Quỳnh Dao, ý chỉ rất sến
[6] Kiến huyết phong hầu là tên gọi khác của cây “Tiễn độc mộc” – một loài cây cao lớn trong rừng rậm ở Vân Nam Trung Quốc. Nhựa của cây này rất độc, thường được dùng để tẩm vào tên, nếu người và động vật mà dính nhựa này tại vùng da bị trầy xước thì sẽ tử vong ngay, vì vậy người ra mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là kiến huyết phong hầu (thấy máu là đóng yết hầu – ý chỉ chết ngay)
Câu này vận dụng vô trường hợp của anh Trình Khải nhà mình chính là không thấy máu thì chưa chịu thôi.
[7] Moses: tiếng Việt còn gọi là Mô sê hay Môi se, là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia của người Do Thái, vì muốn thoát khỏi ách nô lệ mà ông đã dẫn dắt dân tộc mình băng qua Hồng Hải, đi vào hoang mạc tìm tự do.
[8] Thông thiên nhãn: ý chỉ khả năng nhìn thấy khắp nơi, biết được mọi thứ
[9] Đương quy, hoàng kỳ: tên các vị thuốc bắc
[10] Khi bị rắn cắn thì mười năm còn sợ dây thừng: bị rắn cắn rồi thì sau này thấy sợi dây thừng cũng tưởng là rắn mà sợ hãi.
Đại khái là gặp phải chuyện không may gì rồi thì sau này rất sợ chuyện như vậy nữa. Giống như câu chim sợ cành cong của Việt Nam
[11] Là hormon của tuyến thượng thận, có tác dụng làm tim đập nhanh, tăng huyết áp…
[12] Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ Hử, do bị quan phủ áp bức mà phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng để ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó
[13] Càn khôn đại na di là võ công tâm pháp thất truyền vô cùng lợi hại của Minh Giáo trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Kí của Kim Dung, sau này Trương Vô Kỵ nhờ học được nó mà uy trấn giang hồ.
[14] Người Trung Quốc (và cả người Việt Nam) trước khi cưới thường xem ngày sinh tháng đẻ.
Người Trung Quốc dùng cụm từ chưa xem ngày sinh tháng đẻ để chỉ việc gì đó chưa đâu vào đâu, chứ không chỉ là trong tình yêu đâu nhá!
[15] Cái này là chơi chữ. Nguyên văn ở trên là “hữu chủng” có nghĩa là có gan, có ngon. Nhưng nghĩa đen của từ chủng là giống, loại nên hữu chủng cũng có nghĩa là có bầu.
[16] Khả Lỗ, Mễ Khả: tên hai con chó dẫn đường cho người mù trong phim
"Em chỉ không cẩn thận giẫm phải đuôi nó một cái mà thôi, có cần ghi hận thế không?"
"Nó ghi hận thế đó, em để nó cắn một cái báo thù là được rồi!”
"Đây là lời một người bạn trai nên nói sao? Bạn gái gặp chuyện, thân là bạn trai thì nên đứng ra chống đỡ chứ!" Bi phẫn mà lên án.
"Em chưa nghe qua câu danh ngôn muôn đời \\\'vợ chồng là chim cùng rừng, có nạn thì tự bay đi\\\' sao?" Cũng rất bi phẫn, hắn hét trở lại.
"Hu hu... Sao anh có thể vô tình vô nghĩa thế chứ..."
"Vừa rồi em muốn đẩy anh tới chắn tai nạn thì có tình có nghĩa sao..."
Trong quá trình chạy nạn đến tè ra quần, hai người con không quên kkua môi múa mép mà đấu với nhau. Chỉ có điều cùng với tiếng chó rượt càng ngày càng gần thì sắc mặt của hai người cũng càng ngày càng kinh hoàng trắng bệch, sau đó cũng không có tâm trạng nào mà đấu võ mồm nữa.
"Gâu gâu gâu gâu gâu..." Rượt đến chỉ còn một mét, anh chó đen sủa càng dữ dội, hưng phấn mà nhe răng trợn mắt, nhún người chồm tới...
"Cẩn thận..." Mắt thấy động tác vồ tới của anh chó đen, Trình Khải kinh hoàng hét lên một tiếng, không nói một lời mà ôm chầm lấy Giang Dục Phương đang chạy trốn kia.
"A..."
"Á..."
Tiếng hét lên vì giật mình cùng tiếng kêu thảm vì đau đớn đồng thời vang lên, cuộc chiến rượt đuổi giữa chó và người đã phân thắng bại trong chốc lát... Tinh anh của vạn vật, thua rồi; anh chó đen gặm được "chân giò hun khói Kim Hoa", thắng rồi!
"Á... Mẹ mày, dám cắn tao!" Ôm bạn gái vừa cứu được trong giây phút chỉ mành treo chuông, Trình Khải nhìn con chó đang cắn chân mình không buông, nhất thời tức sùi bọt mép, tự nhiên sinh ra lòng can đảm, dùng khí thế sấm vang chớp giật giơ chân phải đạp mạnh vào đầu con chó theo bản năng.
Chợt nghe thấy một tiếng "ẳng" thảm thiết kêu lên, con chó đau đến nỗi há miệng buông tha cho miếng "chân giò hun khói", rốt cuộc ý thức được tên đàn ông trước mắt cũng không phải dễ ức hiếp, lập tức cụp đuôi chó, quay đầu chạy đi một mạch, trong nháy mắt đã không thấy tăm tích.
Sự thay đổi trong chớp mắt làm cho cô gái được bạn trai ôm lấy, thoát khỏi miệng chó trong nháy mắt choáng váng, cuối cùng ngẩn người mà nhìn bạn trai không bỏ chạy khi có nạn, lại rất "có tình có nghĩa" một cách sùng bái...
"Anh thật lợi hại!" Ô hô... Cuối cùng thì hắn cũng rất đáng tin cậy!
"Anh cũng không ngờ mình lại lợi hại đến thế..." Miệng run rẩy, Trình Khải lẩm bẩm rồi buông cô ra, ánh mắt tự động chuyển đến "chân giò hun khói" đang đau đến mức muốn rơi nước mắt. Chỉ thấy quần rách, máu chảy, hắn cảm thấy cực kỳ bi ai. "Nhưng lợi hại thì có ích gì? Không phải vẫn bị cắn sao?"
Tầm mắt cô cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống cái chân rơi vào miệng chó, Giang Dục Phương không biết nói gì một hồi, cuối cùng cũng chua xót mà mở miệng...
"Anh nên để em cắt anh một nhát!" Đã nói hắn có tai nạn thấy máu mà! Đầu ngón tay bị cắt một vết nhỏ vẫn hơn bị chó cắn chứ!
"Anh vì cứu em nên mới thế, em còn không biết xấu hổ mà nói những lời châm chọc này?" Không dám tin mà nhìn cô, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ bi phẫn.
"Em đau lòng, được không?" Lầm bầm kêu oan, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Thế còn được!" Hài lòng nói nhỏ, lòng Trình Khải có chút ấm áp, cảm thấy mình bị cắn một miếng cũng coi như đáng giá.
"Đi thôi! Mau đến bác sĩ băng bó vết thương, chích thuốc ngừa chó dại, đỡ phải bị dại lây." Thấy trên chân hắn có vết máu loang lổ vô cùng thê thảm, Giang Dục Phương thật sự lo lắng khôn nguôi, lập tức vội vã thúc giục.
"Ai... Người mà đã xui thì trồng bầu cũng ra dưa leo!" Ai oán mà than thở, cà nhắc cà nhắc mà bị đẩy đi.
"Cũng không phải bây giờ mới xui, có thể cả đời chúng ta phải trồng bầu thôi!" Mặc dù oán thán nhưng lại rất tự hiểu lấy mình.
"Ô hô... Cuộc đời thật đáng buồn..." Che mặt khóc lóc
Vì thế, hai người xui xẻo kia đánh mất mục tiêu đi siêu thị tươi sống mua thức ăn mà than ngắn thở đài rồi dìu nhau đi về phía bệnh viện.
………….óóó………...
Một ngày không lâu sau đó, khi vết thương bị chó cắn của anh chàng xui xẻo đã khỏi hẳn, tập đoàn đầu tư lại mua bán cổ phiếu, kiếm được một số tiền lớn thì trong phòng làm việc lập tức diễn ra tiết mục "truy sát" đáng sợ!
"Cắt!" Vẻ mặt hung ác như kẻ giết người biến thái, cô gái cầm một con dao gọt trái cây tiến lên từng bước.
"Anh không muốn!" Chàng trai mắt ngấn nước, vẻ mặt kinh hãi mà liên tục thối lui.
"Cắt!" Tiếp tục áp sát.
"Đừng mà..." Lắc đầu hét lên thê thảm.
"Lẽ nào anh muốn bị chó cắn sao?" Quơ quơ con dao trong tay, Giang Dục Phương thở hổn hển mà hét to: "Chỉ cắt một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của anh thôi, nặn ra hai ba giọt máu là có thể qua được tai nạn thấy máu kia, thế có gì không tốt?"
"Thân thể tóc tai là của cha mẹ ban cho, sao em có thể bảo anh \\\'tự hại chính mình\\\' chứ? Đây là bất hiếu, bất hiếu đó!" Đánh chết cũng không chịu tự nhiên lại bị nỗi đau da thịt khi bị dao cắt, Trình Khải nói có sách mách có chứng mà tích cực kháng cự.
"Tóm lại còn tốt hơn là bị chó cắn, bị xe đụng...!" Tên này đang khăng khăng thứ gì chứ? Chỉ là cắt một vết nhỏ mà thôi, có cần đáng sợ giống như là mổ gan mổ bụng không?
"Anh tin rằng chỉ cần anh cẩn thận một chút là nhất định có thể tránh được!" Cô gái này đang nghĩ gì chứ? Không có việc gì còn phải bị cô cắt một nhát, không thấy máu cũng thành thấy máu rồi!
"Giấc mơ và hiện thực luôn cách rất xa!" Chỉ ra sự thật một cách vô tình.
"Có ước mơ đẹp thì mới có hy vọng!" Rất khăng khăng là con người vì có giấc mộng mà trở nên vĩ đại hơn.
"Anh thật rề ra!" Giang Dục Phương không kiên nhẫn nữa.
"Em mới độc ác tàn nhẫn!" Cuối cùng Trình Khải đã biết thế nào gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Em cảnh cáo anh, em không có nhẫn nại nữa rồi!" Nheo mắt uy hiếp.
"Không nhẫn nại thì sao? Truy sát anh chắc?" Không biết sống chết mà chế nhạo.
"Được lắm! Đây là anh tự tìm đó, đừng trách em độc ác!" Nói xong, cô giơ dao đuổi tới.
"Woa... Em làm thật sao..." Kêu lên kinh hãi, quay người chạy trốn.
"Đừng chạy! Đứng lại..."
"Anh cũng không phải thằng ngốc..."
Thoáng chốc, trong phòng làm việc lại nổi lên một cuộc truy sát đầy máu me chết chóc. Tiếng la ó, kêu gào không ngừng vang lên. Thấy thế, bốn tên còn lại vội vã chạy đến mảnh đất an toàn trong góc để tránh cho gặp phải tai bay vạ gió. Đồng thời, cuộc thảo luận mang tiếng cười nhạo cũng được triển khai sôi nổi...
"Đây gọi là cái gì?" Buồn cười mà hỏi.
"Mưu sát chồng!" Trả lời.
"Đây không phải là \\\'mưu\\\' mà là đường đường chính chính!" Một câu nói trúng phóc chỗ sai.
"Phụ nữ mà hung lên thì thật đáng sợ!" Kết luận.
Kết luận vừa đưa ra, bốn người không khỏi "rùng mình", không hẹn mà cùng lấy tay chà xát da gà tự nhiên nổi lên, đang muốn mở miệng tiếp thì...
Rầm!
Một tiếng vang dữ dội đã thu hút ánh mắt của bốn người, đợi khi nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì mọi người hoàn toàn trợn mắt.
"Má ơi..." Lời mắng rất thê lương chợt vang lên, Trình Khải cực kỳ khốn khổ mà ôm lấy trán, đau đến nỗi ngồi bịch xuống trước cửa kính.
"Đáng ghét!" Phát ra tiếng tức cười, bước chân truy sát của Giang Dục Phương bỗng dừng lại, vội vã giấu cái tay đang cầm dao ra sau lưng, chột dạ mà vội vàng làm rõ: "Không liên quan tới em, là anh không cẩn thận mà đụng vào thôi!"
Đã đau đến mức không nghe rõ người bên cạnh nói gì, đợi đến khhi nỗi đau kịch liệt ban đầu dần chuyển thành cơn đau nhè nhẹ, Trình Khải mới từ từ buông tay, chỉ thấy vì bị va chạm mạnh mà trán không chỉ sưng lên ứ máu một cục, lại rách da thấy máu.
"Thế này... Không cần cắt nữa chứ? Ngước mắt nhìn cô một cách ai oán, vẻ mặt hắn bi phẫn. Hu hu... Trốn cũng trốn không xong, thật có xui đến mức này sao?
"Sớm biết như thế thì để em cắt một cái là được rồi, hà tất phải làm cho nghiêm trọng đến thế!" Đối với số xui kì lạ như là bị nguyền rủa của hắn, Giang Dục Phương cũng không nhịn được mà lắc đầu than thở.
Cô còn không biết thẹn mà nói thế?
Trình Khải quả thật không biết làm sao, chỉ có thể ngồi tại chỗ mà ôm gối khóc lóc. Còn bốn tên đang đứng xem náo nhiệt kia thì lại hoàn toàn lâm vào oán thán.
Ai... Nếu đã xui thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!
………….óóó………...
Một năm rưỡi sau, cuối cùng thì hai kẻ xui xẻo kia cũng chính thức ở bên nhau.
Đúng vậy, hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, nhưng vận xui vẫn bám chặt lấy họ.
Trong giáo đường, bạn bè người thân đã ngồi hai bên chờ làm lễ nhưng thời gian càng tới gần mà lại chưa thấy bóng dáng cô dâu chú rể đâu. Rốt cuộc khiến cho khách khứa chờ lâu, không nhịn được mà bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Mà bốn tên phù rể phía đàng trai lại nói thế này...
"Lẽ nào không khí vui mừng không chống được vận xui, hôm nay hai người bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Rất có thể! Đừng quên tai nạn thấy máu của lão đại linh nghiệm thế nào. Hai ngày trước mới thu vào hơn 20 triệu, e rằng hôm nay lão đại không may rồi..."
"Ngày kết hôn mà còn thấy máu thì đúng là quá bi thảm rồi..."
"Nếu nhìn bằng một góc độ khác thì cái đó cũng có thể gọi là thấy "đỏ", rất may mắn mà..."
Đàng trai bàn luận một cách sôi nổi, mà bạn bè nhà gái cũng nhỏ giọng thì thào...
"Dục Phương sẽ không xui thế chứ, ngay cả ngày kết hôn cũng xảy ra chuyện sao?" Bạn thân không khỏi lo lắng.
"Khó nói lắm! Chị gái anh xui từ nhỏ tới lớn, nếu hôm nay mà không xui xẻo thì thật không hợp với phong cách thường ngày của chị ấy." Thằng em Quái Già mở miệng cười lạnh nghe có vẻ rất chua, không có chút tình chị em.
"Sao cậu lại xấu thế chứ? Dục Phương là chị của cậu đó!" Giận dữ mà nhìn.
"Ai bảo chị ấy giành kết hôn trước chúng ta, anh nhìn thấy rất khó chịu!"
"Tôi cũng chưa nhận lời sẽ gả cho cậu."
"Chính vì thế mà anh mới ghen tỵ vì chị ấy kết hôn!"
"Đồ điên! Tôi không thèm để ý đến cậu."
"Em nói đi, khi nào thì em mới chịu gả cho anh?"
"Sau này nói! Sau này rồi nói..."
Trong giáo đường, bạn bè người thân còn đang xì xầm to nhỏ. Ngoài giáo đường, trên vỉa hè cách đó khoảng 500 mét lại thấy một đôi cô dâu chú rể mặc lễ phục mà chạy như điên, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt...
"Tại sao chứ? Tại sao xe hoa của chúng ta lại chết máy giữa đường chứ..." Cô dâu một tay xách giày cao gót, một tay túm làn váy dài trắng rất vương tay vướng chân kia, thở hổn hển, vừa chạy vừa lên án, suýt nữa là chảy nước mắt.
Hu hu... Không có ai xui đến thế nữa!
"Chết máy giữa đường có là gì! Rõ ràng chỉ còn lại mấy trăm mét, nghĩ là chạy tới đó là được, thế nhưng tại sao trên đoạn đường ngắn như vậy mà cũng có chó mai phục..." Trong khi chạy trối chết, chú rể cũng không quên ngửa mặt lên trời mà hét, biểu đạt sự phẫn nộ trong lòng, thiếu chút nữa là chết mất.
"Gâu gâu gâu..." Tiếng chó sủa dữ dội liên tục vang lên từ phía sau, anh chó đen mai phục đã lâu, chỉ để báo lại "thù giẫm đạp" kia.
"Á... Nó sắp đuổi tới nơi rồi..."
"Á... Anh cũng không muốn làm một chú rể gặp phải tai nạn thấy máu đâu..."
"Gâu gâu gâu..."
Trên vỉa hè, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chó sủa dữ dội cùng đan vào nhau, cuộc chiến rượt đuổi giữa một con chó hoang và một đôi cô dâu chú rể đang diễn ra rất kịch liệt...
Kết thúc
"Ba! mẹ..." Trong công viên nhỏ, một cô nhóc khoảng bốn tuổi rất dễ thương đang chập chững bước đôi chân ngắn mũm mĩm của nó, tay cầm một tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, cực kì sung sướng mà quơ quơ nó và chạy về phía ba mẹ đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Ôm lấy đứa con gái đáng yêu đang nhào tới, cô gái cúi đầu nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn mập mạp của con mình, ngay chỗ trán tự nhiên có thêm một vết trầy xước nho nhỏ đang chảy máu, trong lòng lập tức cả kinh...
"Con gái, sao con lại bị thương thế?" Vội vã hỏi, cực kì đau lòng mà lấy khăn giấy ra lau vết máu cho con mình.
"Đúng vậy! Ai ăn hiếp con? Nói cho ba biết, ba giúp con đánh kẻ xấu!" Tưởng rằng cục cưng của mình bị ức hiếp, người đàn ông tức giận mà hét lên.
Đáng ghét! Ai dám ăn hiếp con gái hắn thì hắn sẽ băm người đó ra cho chó ăn!
"Ba ơi, không có ai ăn hiếp con hết!" Nhe đôi má mịn màng như quả táo ra, con nhóc ngoan ngoãn tự thú. "Là do con vừa bị té ngã!"
"Sao lại bị té ngã? Con phải cẩn thận chứ!" Cô gái khẽ trách nhưng trên mặt lại rất đau xót.
"Bởi vì con muốn nhặt tiền mà, cho nên mới bị té!" Đắc ý mà giơ tay lên, cười rạng rỡ như hoa. "Tiền nè! Con nhặt được tiền nha!"
Có thể mua được rất nhiều kẹo đó!
Lúc này, rốt cuộc nhìn rõ trong tay con mình là tờ tiền lớn một ngàn tệ, người mẹ lập tức choáng váng, hết sức kinh hãi mà từ từ quay đầu nhìn người cha, mà hắn cũng đầy vẻ kích động mà nhìn cô...
"Lần trước con bé nhặt được tiền thì hình như chân cũng bị thương..." Cười gượng gạo, cô gái nhớ tới chi tiết mà trước đây không có chú ý.
"Lần trước nữa khi nhặt được tiền thì không biết sao nó bị té đến mặt mũi bầm dập..." Vẻ mặt ảm đạm, hắn chen vào bổ sung.
Á... Không phải chứ?
Dường như ý thức được chuyện gì, hai vợ chồng không biết nói gì, chỉ có lệ ngàn hàng...
Ô hô... Số xui cũng sẽ di truyền sao chứ?
Thế, thế... thế này thì đúng là quá bi thảm rồi!
TOÀN VĂN HOÀN
* * *
[1] Hỏa nhãn kim tinh: mắt của Tôn Ngộ Không sau khi bị nung trong lò bát quái, ý chỉ đôi mắt rực lửa.
[2] Thần toán: bói toán như thần
[3] Bản thân Trư Bát Giới là người, thế nhưng lại mang một cái mặt lợn, khi soi gương hắn chỉ nhìn thấy mặt hắn như thế, thấy thế nào cũng không giống người. Cho nên mới có câu nói đó.
Nghĩa bóng: Khi người ta dàn xếp hòa giải mâu thuẫn cho hai bên nhưng phương thức không thỏa đáng, trước sau đều không được lòng ai hết.
[4] Thế hệ thứ hai: chỉ đời tiếp theo, ý nói là thằng con trai
[5] Bà Quỳnh: tức là bà Quỳnh Dao, ý chỉ rất sến
[6] Kiến huyết phong hầu là tên gọi khác của cây “Tiễn độc mộc” – một loài cây cao lớn trong rừng rậm ở Vân Nam Trung Quốc. Nhựa của cây này rất độc, thường được dùng để tẩm vào tên, nếu người và động vật mà dính nhựa này tại vùng da bị trầy xước thì sẽ tử vong ngay, vì vậy người ra mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là kiến huyết phong hầu (thấy máu là đóng yết hầu – ý chỉ chết ngay)
Câu này vận dụng vô trường hợp của anh Trình Khải nhà mình chính là không thấy máu thì chưa chịu thôi.
[7] Moses: tiếng Việt còn gọi là Mô sê hay Môi se, là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia của người Do Thái, vì muốn thoát khỏi ách nô lệ mà ông đã dẫn dắt dân tộc mình băng qua Hồng Hải, đi vào hoang mạc tìm tự do.
[8] Thông thiên nhãn: ý chỉ khả năng nhìn thấy khắp nơi, biết được mọi thứ
[9] Đương quy, hoàng kỳ: tên các vị thuốc bắc
[10] Khi bị rắn cắn thì mười năm còn sợ dây thừng: bị rắn cắn rồi thì sau này thấy sợi dây thừng cũng tưởng là rắn mà sợ hãi.
Đại khái là gặp phải chuyện không may gì rồi thì sau này rất sợ chuyện như vậy nữa. Giống như câu chim sợ cành cong của Việt Nam
[11] Là hormon của tuyến thượng thận, có tác dụng làm tim đập nhanh, tăng huyết áp…
[12] Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ Hử, do bị quan phủ áp bức mà phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng để ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó
[13] Càn khôn đại na di là võ công tâm pháp thất truyền vô cùng lợi hại của Minh Giáo trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Kí của Kim Dung, sau này Trương Vô Kỵ nhờ học được nó mà uy trấn giang hồ.
[14] Người Trung Quốc (và cả người Việt Nam) trước khi cưới thường xem ngày sinh tháng đẻ.
Người Trung Quốc dùng cụm từ chưa xem ngày sinh tháng đẻ để chỉ việc gì đó chưa đâu vào đâu, chứ không chỉ là trong tình yêu đâu nhá!
[15] Cái này là chơi chữ. Nguyên văn ở trên là “hữu chủng” có nghĩa là có gan, có ngon. Nhưng nghĩa đen của từ chủng là giống, loại nên hữu chủng cũng có nghĩa là có bầu.
[16] Khả Lỗ, Mễ Khả: tên hai con chó dẫn đường cho người mù trong phim
0 nhận xét